Thứ Sáu, tháng 5 02, 2014

RA BIỂN 
NGUYỄN LÊ HẰNG 

Em nắm chặt tay anh 
Nghe biển ru tiếng sóng 
Ngổn ngang nghe bờ cát 
Ấp ôm bóng hình ai 

Trên biển dài kéo sóng 
Những sợi trắng bạc đầu 
Lòng em nghe tiếng biển
Thấy lòng mình biết yêu

Bình minh đang gọi nắng
Thả những ngày ấm êm
Em muốn trôi vào biển
Để hiểu anh nồng nàn

Những âm thanh biển thức
Gọi ngày về bình yên
Em đang trôi trên biển
Trôi tan đi muộn phiền
LỠ NHỊP 

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Em giận anh vì đêm 
Vì giọt tình lỡ dở
Lòng người như sóng vỡ
Ào ạt để quên em 

Em đã thôi thương anh 
Khi những ngày còn rộng
Em nghe cơn sóng đến
Xô mình xa nhau hơn

Gió đuổi theo mùa đông
Lòng đuổi theo hạnh phúc
Cuối cùng mình lỡ nhịp
Chuốc sầu cho ngày sau
Thôi không chơi nữa người ơi
Nguyễn Lê Hằng 

Câu thơ em gửi lên trời
Tình yêu ở lại một lời thiết tha 
Trên sông gặp dải ngân hà
Một đàn cò trắng la đà bay bay

Thứ Năm, tháng 5 01, 2014

CƠN GIÓ ĐI SĂN

NGUYỄN LÊ HẰNG


Những cơn gió đi săn mặt trời
mang về ấm áp
gió đuổi nhau trên phố
mang đến hơi thở thơm tho của hoa
và em thèm khát làn môi gió

gió nuốt lấy bờ vai ôm trọn nỗi nhớ
như ôm anh
những cơn gió đi săn mang về khát khao
nó vẽ những cái tên trong nỗi nhớ
em gặp cơn gió nhiều nếp nhăn đang cười với nắng
đang dạo bờ hồ và nó đã biết quên
Và em hiểu gió bắt đầu tìm cho mình ngày mới


Em nắm tay giữ một cơn gió lạnh
để tặng một ngày thân nhiệt lên cao
em sẽ đo nỗi nhớ bằng chiếc nhiệt kế mùa xuân
và nơi ngọn gió lướt qua mang về hương vị mới