Chủ Nhật, tháng 6 15, 2014

MUỐN ANH DÕI THEO NHƯ MÀU HOA ẤY

NGUYỄN LÊ HẰNG
Tháng sáu về ríu rít bên ngoài ô cửa là tiếng chim trong vắt, đôi chim đang xây tổ trên vòm lá cây xanh thẫm. Tiếng chim mơn man làn gió, mơn man cả ánh nắng, mơn man nỗi nhớ.
Trong đêm tháng sáu em đã mơ đã chạm vào bàn tay anh, đã nắm tay anh rất chặt, bàn tay anh thật ấm, anh hiện lên bằng nụ cười thật hiền hòa, thật từng trải trong ánh mắt. Hình như trong giấc mơ em đã cũng anh đi theo thời gian mà không vỡ được sự mơ mộng của mùa thu, em thèm được nhặt chiếc lá trên phố, thèm được đứng dưới một tán cây nghe hoa rơi vỡ và chỉ có thể là tháng sáu mang em đến những tán cây đang xòe hoa khoe phố.
Tháng sáu phải không anh khi cây Điệp vàng ném những sắc hoa vàng nồng nàn xuống phố, nhiều người vô tình đi qua vội vã chẳng dừng lại nơi đó để biết rằng hoa Điệp đã đến và đang khoe màu. Trong sự vội và của dòng người ấy, Hoa Điệp đến và đi đã kịp mang theo sự trải nghiệm với thời gian khi chìm trong màu nắng và gió và sự khát khao cháy bỏng.
Anh đã kịp đến và reo vào em nỗi nhớ vàng như màu hoa ấy, bỏng rát nồng nàn. Em nhớ đến nụ cười không hình hài, không định dạng, nhớ đến những ngón tay chẳng mềm mại mà cứng ngắc, nhớ đến cả những hẹn hò và tự thấy xa lạ với mình.
Ngang qua phố là nụ cười xưa có mùi của thời gian thoảng lại, anh chẳng là ai trong ký ức thật rồi, khi sáng nay em tỉnh dậy là thấy ngoài kia có ánh nắng có một thảm nhớ dưới chân vời vợi muốn dừng lại mà em đã bước qua, có nỗi nhớ anh trong cơn gió mùa hạ, cơn gió đem theo tình yêu của em.
Gửi tháng sáu một nụ hôn vào gió, vu vơ những con đường nghe quả chín trên cây, nghe tiếng ong bay đi lấy mật, nghe một hẹn hò tắt trên một vòm cây. Dưới bầu trời tháng sáu chợt gặp mưa bay, hẹn hò phố để  giật mình xấu hổ, em đong đưa và trẻ trung mãi thế, má cứ hồng mắt lúng liếng nhìn phía trời xanh.
Anh vu vơ đến để một tình yêu thức lại cả những mùa thơ dại, em nhặt lấy những bông hoa tháng sáu, gói sắc hoa phượng đỏ hồng trên phố gọi một mùa thi. Tháng sáu thầm thì nhắc em rằng anh đã đến và đã đi, nhắc em có những lời hẹn hò không thể cả tin mà vu vơ hờn dỗi. Trên phố cây Điệp vàng gọi theo em trong gió, rằng người đàn bà đi trong cơn bão tháng sáu, cơn bão hoa gọi em hãy dừng lại, đừng dửng dưng đi đem đốt một ngày.
Tháng sáu ơi, trong tim những khát khao cháy bùng, khi em tìm được mình trong niềm vui của phố, thả mình vào dòng nước mát vào ký ức thời gian. Em đã không còn trẻ trung nữa để mải lãng đãng theo những gì hư vô, bên đời vẫn cần có anh ấm áp như màu hoa ấy, để dõi theo em, dõi theo những bàn chân vội vã đi theo ngày quên mất tuổi xuân.