EM BIẾT
NGUYỄN LÊ HẰNG
Anh đừng gọi em trở lại vì em về mùa hoa của núi
Nơi mặt trời như lăn trên tay em
Nơi nụ hoa rừng thức một mùa xuân
Những cây lê dậy muộn nở hoa khắp núi
Anh đừng gọi em quay lại vì con đường mê mải
Sắc hoa đưa em đi theo vết con đường mòn
Và rừng cây có áo anh xanh thấp thoáng
Bóng hoa lan rừng thả hoa từ cây cổ thụ
Dưới bàn chân em lá xốp cành cây khô lộp bộp
Những lớp thực địa khô và màu thời gian cũ kỹ
níu em ở lại
Đừng gọi em quay lại khi em chưa thấy mỏi
Khi bí mật từ khu rừng là ẩn số với em
Chỉ nghe tiếng lá trườn qua em đã thấy xao lòng
Em ốp tai vào vỏ cây già nghe nhựa truyền hơi ấm
Và em không quay lại khi đường vẫn rộng
Anh sẽ không gọi em trở lại vì em biết
Đường cuối anh và bông hoa rừng nở muộn đợi em
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét