EM ĐANG GHEN TRONG HẠNH PHÚC
NGUYỄN LÊ HẰNG
Em đến bên anh với nụ cười có màu hoa lấp lánh
Tự nhiên em buồn vì biết đâu cô ấy cũng từng cười lấp lánh như em
Trong bàn tay anh em đủ ấm nhưng đơn côi tỉnh giấc
Hóa ra em đang ghen trong hạnh phúc của mình
Cô ấy đã gặp anh vào buổi sáng hôm nay
Em nhìn sang hình như cô ấy khóc
Cô ấy chưa quen cô đơn còn anh thì khác
Đã có em làm mầm yêu ủ ấm mỗi ngày
Có phải tình yêu chỉ cào xước tim người đàn bà đã từng yêu anh trước
Mà trên phố hôm nay em chợt buồn khi thấy chông chênh
Anh vẫn cười với em mà hình như lơ đễnh
Anh đang nhớ về một người đã từng đến với anh
Em nắm hai bàn tay của mình cân điều thiệt hơn
Dù sao những gì đã qua cũng thành quá khứ
Em đã quen đi con đường có anh bên cạnh
Nên em chẳng nghi ngờ dang tay để nắm lấy tình yêu
Em sẽ đến bên anh và hỏi
Anh đã đủ niềm tin để trao trọn tình yêu
Con đường phía trước lối rộng thênh thang
Em sợ có một ngày anh sẽ không còn quen em nữa
Mà em sẽ là người xa lạ của anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét