Thứ Bảy, tháng 11 30, 2013

Tìm về tuổi thơ (Đăng số 1/2011)
Nguyễn Lê Hằng 

Con tìm về nơi bến bình yên,
Để thấy mái tóc cha đã bạc,
Bảy mươi tuổi một chặng đường đã bước,
Khát vọng ngày xưa trao con,

Con nhặt những vần thơ  cha viết dở
Có cây hoa đào nở, cây lê trắng sân nhà.
Những chắt chiu bình yên và dản dị.
Ấm lòng con trong giá lạnh mùa đông.

Con gặp kỷ niệm của cha khi đi đến mùa xuân,
Gặp Sa Pa bước vào ngày mới,
Gặp ngôi nhà tuổi thơ đơn xơ mà vắng vẻ,
Các con lớn rồi dang rộng cánh bay xa.

Con về đây dừng lại trước hiên nhà,
Cây Đỗ trọng hoa nở xanh vòm lá,
Vẫn dáng cha chờ con trong tư lự,
Vẫn vòng tay ấm áp bốn mùa xoay.

Con gặp gì khi đi tới mùa xuân,
Có cánh én trở về từ mắt trời ấm áp.
Gặp ước mơ và khao khát,
Ngọn lửa hồng cha sưởi ấm cho con...


Thứ Năm, tháng 11 28, 2013

GẶP

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Gặp nơi này mùa đông sương rơi 
Núi gặp mây đất không gặp nắng
Em gặp mùa đông và gió núi
Gặp tiếng kèn môi bên dốc núi 
Gặp ngày đông khi đến Sa Pa

Gặp Tả Van trời chợt đổ mưa
Sương mắc trong từng góc núi
Ruộng bậc thang náu mình thấp thoáng
Vạt áo hoa về phía xa xa
Vạt nắng về chạm xuống cơn mưa

Em gặp những sắc màu thổ cẩm
Gặp con đường mòn núi quanh co
Gặp ai mang hàng leo ngược dốc
Róc rách ven đường tiếng suối reo
Thì thầm ven đường sương gặp cây

Thứ Tư, tháng 11 27, 2013


TẢN VĂN:

Ước Mơ của mẹ

                                                                   NGUYỄN LÊ HẰNG

Với con, mẹ là sức mạnh tinh thần nâng đỡ con qua những khó khăn vất vả, cuộc sống của mẹ vốn rất bình dị  và giản đơn. Họ nói với con về mẹ. Mẹ là người phụ nữ nhẫn nại cần cù, mẹ như con tằm nhả tơ và mẹ đã có những con kén vàng rộm. Những gì mẹ có hôm nay là những thành quả mà mẹ phải chắt chiu bằng những giọt mồ hôi, bằng cả tuổi trẻ của mẹ và những năm tháng mẹ ngóng chờ những đứa con của mẹ trưởng thành về bên mẹ.
Con thật hạnh phúc khi có mẹ trên những bước đường nơi con đi qua một trong những hành trang con mang vào cuộc sống này, đó là những ước mơ của mẹ. Chiều nay trên con đường nơi con đi qua, trong cái nắng như thiêu như đốt con bỗng như gặp lại hình ảnh của mẹ. Con sững lại  đầu gối con như chùng xuống con không thể đi tiếp quãng đường trước mắt, những giọt nước mắt cứ từ đâu chảy nóng tràn trên khuôn mặt hôm nay không phải là ngày đầu tiên con gặp hình ảnh này mà ngày ngày con vẫn gặp những người phụ nữ bán hàng trên phố. Hình ảnh về mẹ của con ở trong lòng bao giờ cũng sâu đậm, sự chắt chiu của mẹ đã nuôi con khôn lớn, nuôi dưỡng tâm hồn con cho con được thực hiện những ước mơ của một đứa trẻ nghèo được đi học, vui chơi và để con có được điều đó mẹ đã phải một nắng hai sương nuôi dưỡng con cho con tấm áo manh quần lành lặn. Dù phải vất vả ngược xuôi mẹ vẫn nuôi dưỡng khung trời của con để con được bay nhảy. Con đã thắp trong ước mơ của mẹ để cuộc sống của con ngày hôm nay sung sướng hơn hạnh phúc hơn, tất cả những điều đó được thể hiện trên đôi vai chai sần của mẹ, trên đôi tay nứt nẻ đến tửa máu và trên làn da dám nắng, những vết chân chim trên khóe mắt của mẹ. Những hạnh phúc của mẹ qua đi, tuổi trẻ của mẹ đã dành cho con để cho những giấc mơ của con thành hiện thực mẹ chỉ mong con học được những tri thức đem lại sự hiểu biết của con trong cuộc sống trong công việc. Và hôm nay con đã khôn lớn, đã được bay nhảy trong đôi cánh của mình, nhưng tất cả những gì con có được là từ sự chắt chiu bươn chải trong cuộc sống không mấy dễ dàng của mẹ.

Con đã trở thành niềm hạnh phúc của mẹ nơi nào khi con đi qua lại có hình ảnh của mẹ dõi theo. Dù con đã lớn những với mẹ đứa trẻ ngày nào vẫn còn rất bé, mẹ vẫn lo cho mỗi bước đường con qua và trong mỗi ngày mẹ vẫn đợi những thành công của con, mà trong đó có cả nước mắt tuổi trẻ hạnh phúc tình yêu của mẹ dành cho con.
(Bài này viết 10 năm nay rồi, đã đăng báo nay tác giả in trên trang của mình)

Thứ Ba, tháng 11 26, 2013

Truyện ngắn ngắn
Hẹn

Gió hẹn với cây ra phố để chơi, cây đợi mãi mà gió không tới. Cây buồn lắm đứng trong bầu trời rộng lớn trút lá, òa khóc. Khi gió đi chơi trở về thì cả tán lá chỉ còn một lại chiếc lá màu xanh đu đưa trên cành. Gió hỏi lá, các bạn đâu hết, cây lặng im không nói. Gió nhìn xuống gốc cây thấy một thảm lá vàng xào xạc, Gió rất hối hận vì mình sai lời hứa.
Một buổi tối Anh hẹn em đến quán cà phê, em đã tới nhưng nơi đó chỉ có người phục vụ, anh đã quên lời hứa và chỉ em cùng những giọt cà phê đối diện với em, em đã nhâm nhi cốc cà phê đó để hiểu đắng đến ngần nào sự sai hẹn  của anh.
Mùa đông hẹn mùa thu năm nay sẽ đến thật chậm khi qua phố, nhưng khi mùa thu còn chưa kịp trút lá thì mùa đông đã gõ cửa bên thềm và mang lá của mùa đông chuyển sang màu nâu đỏ.
Trong chúng ta ai cũng có nhiều cuộc hẹn và không thể sai hẹn nếu như mình không muốn bỏ lỡ đi những điều thân thuộc, quý giá. Một lần sai hẹn có thể làm mất đi tình bạn, tình yêu, làm lỡ dở cho những việc quan trọng mà mình định làm trong cuộc sống

Nguyễn Lê Hằng - 

Thứ Hai, tháng 11 25, 2013

CHẠM VÀO NỖI NHỚ CỎ LAU 

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Mùa đông chạm tay em 
Gió chạm vào ký ức
Nắng chạm vào xa vắng
Hỏi lòng còn cô đơn 

Hôm nay dọc con đường 
Vấp vào mùa Lau trắng 
Biết em về giữ nắng
Sưởi ấm lòng mùa đông 

Những bông lau trên phố 
Khoe dáng trước mùa đông 
Vấn vương em nỗi nhớ 
Trước mùa lau trắng đường 

Hỏi anh còn thương nhớ
Về mùa trắng hoa lau

Chủ Nhật, tháng 11 24, 2013

CẢM NHẬN GÓC PHỐ 
NGUYỄN LÊ HẰNG 

Không có anh thành phố buồn hơn
Tiếng gió lởn vởn về kể chuyện 
Ngả vào gió nghe dòng sông hát 
Nắng tràn mặt đường phố lặng im

Lâu lắm rồi em nhớ đến anh
Nghe sóng vỗ cồn cào dào dạt
Mùa chiếc lá mải thay màu mới
Rơi xuống đường như để làm duyên

Dọc phố vắng em ngồi ngắm nắng
Tiếng chim cô đơn hót vỡ chiều
Một sắc hoa khoe hồng góc phố
Dìu dịu hương về phố với em .
Thành phố mùa đông 

NGUYỄN LÊ HẰNG

Tia nắng vàng rơi trên vai em 
Cả những chiếc lá cũng cố tình rớt xuống 
Thành phố Lào Cai đông về muộn
Tiếng chim Chích Chòe hót líu lo

Thành phố đã hơn tuổi hai mươi
Đã vươn mầm mướt xanh những con đường
Đã thành nơi em và anh hò hẹn
Đã có nhịp cầu nối hai bờ mong đợi

Thành phố vào mùa đông rất vội
Em dịu dàng đi dạo công viên
Đường Đại lộ những làn xe nối nhịp
Gió chạy trên đường sức trẻ tràn căng

Lào Cai mùa đông nghe chiếc lá gọi nhau
Em cùng bạn đi trên thành phố trẻ
Mùa đông Lào Cai rộn ràng nghe bản nhạc
Phố đã chuyển mùa anh có nhớ em.?
XUÂN VỀ 

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Nắng đến bên thềm mang mùa đông đi qua 
Những bông đào hồng hé màu rực rỡ 
Và đàn chim quay về góc phố 
Tiếng hót rộn ràng đón mùa xuân 

Mầm xanh thức xòe những ngón tay non
Đón nắng mới ngỡ ngàng khi mùa đến
Từ góc phố mùi hương bay trong gió
Gió ngọt hương vì đã đón xuân sang

Những bông Mận nở trắng trong sương
Hoa Lê cũng khoe màu bên ngõ
Hoa Mận rừng đỏ từng triền núi
Hương gọi nhau về rộn rã đón xuân

Thứ Tư, tháng 11 20, 2013

Trở lại
 NGUYỄN LÊ HẰNG 

Bài này viết năm 1993 và đăng trên tạp chí văn nghệ Lào Cai

Ta lưu luyến giữ mãi nắng tháng ba
Nắng học trò tình thầy sâu đậm
Ve trên đường thẫn thờ về trải lối
Thầy dặn dò lại sắp đến mùa thi

Em nuối tiếc để rơi mất thời gian
Mong cổ tích trở thành sự thật
Lại trở về với tuổi thơ xưa
Ngày đến trường tay thầy cô chăm sóc

Nhưng làm sao níu được thời gian
Cổ tích vẫn cứ là cổ tích...
Và bây giờ nắng tháng tư vương.
Em nuối tiếc nhưng chỉ còn một nửa

Này thời gian, hãy tuần hoàn trở lại
Cho tóc thầy đã bạc trở lại xanh
Và cho em trở về thời thơ dại

Được sống giữa tình thầy trò yêu thương.

Thứ Ba, tháng 11 19, 2013

Nơi góc phố 

NGUYỄN LÊ HẰNG


Em đợi anh nơi đây 
Nghe một vầng trăng khóc
Nghe từ góc phố
Dạ Hương nở bung trên cành

Những tiếng động xé màn đêm yên lặng
Ánh đèn đêm thắp sáng con đường
Tiếng gọi nhau xa lạ
Tiếng gọi đưa tiễn một linh hồn đến vì sao xa
Nơi góc phố chẳng bình yên với lòng người qua phố

Em vấp vào quá khứ
Vớt mùi hương đêm
Nghe lá vỡ ra tiếng rì rầm của đất
Vỡ tiếng khóc
Của một đứa trẻ vừa mới chào đời

Em đợi
Sự kỳ diệu mang đến cho người đàn bà trong cơn đau
Đợi một búp non lớn lên từ bào thai người mẹ
Thành hình hài đủ tháng của những giấc mơ
Và bung vỡ niềm hạnh phúc
Tiếng khóc, tiếng ru à ơi

Nơi phố khuya em thấy mình chật vật kiếm tìm hạnh phúc
Chật vật tìm cho mình chiếc áo khoác ấm mùa đông


Hoa pô ly me

Tôi vấp phải một con ma bé, con ma vừa mới được đón lên thiên đàng. Nó chết vì một lý do mà tôi cũng chỉ nghe phong phanh, tôi hỏi nó cho rõ: Nhìn Ma rất nhỏ, cháu chết vì lý do gì vậy
- Cháu chết vì nhà cháu bơm  Hoa pô ly me chậm, mẹ cháu đành phải mất cháu thôi. 
- Cháu không kịp ra đời mà chết luôn từ trong bụng mẹ.
- Thế là cháu không được làm bạn với mẹ rồi nhỉ?
- Thiếu  Hoa pô ly me nên cháu đành phải ở thế giới này Bác ạ, chào bác nhé cháu đi đây.
Nó phất phơ trước mắt và bay lên bầu trời, còn tôi đứng lại mắt chợt cay xè.
Trước mùa đông 
NGUYỄN LÊ HẰNG 

Mùa đông,
Em ru lá cây trên phố 
Ru con chim non trên mái nhà 
Ru cơn gió

Bình yên đi qua phố
Nỗi nhớ treo trên ngọn cây xanh 
Trong ánh mắt của nắng
Em ru giấc ngủ trong sương đang rơi
Em vấp vào tiếng lá nghe tim đập mạnh
Vấp vào nỗi nhớ trước mùa đông

Em gặp cơn mưa trên lá
Gặp nỗi nhớ mải chơi đi lạc
Và gặp một ngã ba không biết đường trở lại
Đứng trước mùa đông em gọi ánh mặt trời ...

Thứ Hai, tháng 11 18, 2013

BIẾT NÓI GÌ

 
NGUYỄN LÊ HẰNG

Em biết nói gì với anh 
Khi nước mắt đã không ngăn anh lại
Em và anh là hai ký ức
Hai con đường 

Em không đuổi theo anh 
Đến đoạn cuối tình yêu
Mà bước về phía trước đi
Phía những ngã rẽ
Những con đường không có tên anh

Từ lâu
Em đã lau khô dòng nước mắt từ trái tim
Và anh đã hóa thành ảo ảnh
Thành nấm mồ em chôn trước thời gian cũ kỹ
Thành vết sẹo trong lòng đã kín miệng vết thương

Em biết nói gì khi gặp anh trước mùa đông
Trước những nụ hoa mùa xuân đang trở lại
Trước em có một bầu trời xanh biếc
Và tiếng chim trong vắt ngân nga

Em biết nói gì với anh 
Khi mùa xuân quay lại
Bởi hạnh phúc trên con đường em chọn

Con đường không có tên anh
Đêm

Những ánh đèn đêm lung linh trên cầu Cốc Lếu
Anh và em nghe dòng sông hát
Nghe phố chuyển động từ những dòng người
Nghe góc đêm tự tình

Đường Hồng Hà chợt ồn ào hương sữa
Cầu Phố Mới nối hai bờ thương nhớ
Lào Cai đêm có điều gì nhặt lại 
Mà mắt em thao thức giữa mùa đông

Nghe tiếng mầm cây trở về nơi phố vắng
Bốn nhịp đường đang náo nức xe qua
Những ngôi nhà bên đường xây rất mới
Những tán lá xanh tha thướt đợi mùa sang

Đêm đi trên thành phố vùng biên
Thấy trái tim mình như trẻ lại
Như lạc giữa những vì sao trên phố
Như nhận về nỗi nhớ đã đi xa
TỰ CỨU EM RA KHỎI ANH

Nguyễn Lê Hằng

Sẽ có những lúc tình yêu đi như gió
Như mây đi ngang qua núi chiều nay
Em nhớ anh từ nơi phố vắng
Tiếng hát trên phố ngậm ngùi nỗi buồn đến bên em

Tim em đã xa lạ anh rồi 
Mà sao nước mắt vẫn tràn mi khi đêm quay lại
Vẫn ngậm ngùi nhớ anh
Để khi em về phố vắng
Vẫn tìm anh trong nỗi nhớ khi mình có nhau

Khi tình yêu ra đi em còn đắm say với ai
Còn ru mình trong giấc mộng bên anh để đường dài lạc bước
Gió xô em vào nỗi nhớ
Em tự kéo mình ra khỏi cuộc đời anh 

BƯỚC VÀO MÙA XUÂN

Em tự hát lên cho niềm vui chạy đến
Cho mùa đông tỉnh giấc nhặt chiếc lá trên cành
Những chồi non đang đợi nắng mặt trời
Ủ trên cành lộc xanh và nụ mới.....
.....
Nơi mùa đông chồi non đang đợi mùa xuân
Nơi em đợi anh về mình cùng nhau đi ngắm hoa đêm
Ngắm những bông pháo hoa nở trên bầu trời 
Và những chiếc áo mới của đường phố màu xanh biếc

Em hẹn với sắc hoa tô màu cho mùa xuân
Nhận ra tiếng chim trời và cơn mưa phùn trên phố
Những cành cây không khô mình trong gió
Áo mới mặc trên cành rực rỡ mùa sang...
Tháng mười một em về ký ức

Nguyễn Lê Hằng 

Sân trường mùa đông 
Mùa những chiếc lá rủ nhau về phố 
Mùa cây đòi áo mới
Và em trở về trường xưa
Sân nắng rơi trên khói bếp mờ
Những thầy cô cũ đã không còn dạy học
Ai đứng nơi này
Ai đó còn ít hơn tuổi mình trên bục giảng
Lớp trò mới trẻ trung và nghịch ngợm
Giống mình những ngày xưa
Trong những ngăn bàn ta nhặt lại thời gian
Tiếng hát ngân nga của những người bạn nhỏ
Tiếng cô giáo dịu dàng như hơi thở
Tan nắng mùa đông

Tháng mười một ơi tim ta đập liên hồi
Nghe và nhớ trường xưa từ ký ức
Giấc mơ trở lại nơi mái tóc của thầy xanh biếc
Nơi tuổi ô mai em nhớ buổi tựu trường
Nơi tiếng cười tan trong nắng mùa ơi
Em nhớ thầy, nhớ lớp nhớ bạn xưa
Chân trần chạy trên đường tới lớp
Bạn của mình những học trò nghịch dại
Tiếng cười rì rầm cuối lớp lại râm ran
Ôi những ngày nhặt lại tuổi đã vời xa
Mắt chợt ướt khi quay về ký ức

Tháng mười một đưa em về nỗi nhớ
Trước con đường hoa Đĩa nở ngọt hương
Bông hoa nào tặng cô mà hôm nay khi trời chuyển lạnh
Em đứng bên đường xao xuyến trước mùa đông

Em đứng trước những khoảng thời gian
Từ ký ức và một ngày chợt nhớ
Quay về nơi cho mình những ước mơ chạy đến hôm nay

Thứ Năm, tháng 11 14, 2013

Gió mùa đông bắc

NGUYỄN LÊ HẰNG

Ngày mai gió mùa đông bắc
Trời trở ngọn gió vào em
Nhớ mấy ngày trời nắng ấm
Phong phanh chẳng sợ gió đùa

Hôm nay thấy trời chuyển lạnh
Tự nhiên trốn gió ở nhà
Ló mắt nhìn ra đầu ngõ
Sương treo trắng ngọn cây tre

Mặt trời trèo lên gác bếp
Ngọn gió lay những cành cây
Những ngày nắng vàng đi vắng
Bầu trời chuyển xám buồn buồn

Em biết mùa đông qua ngõ
Như là đứa trẻ lặng thinh
Cái rét tràn về ngõ nhỏ
Mang mùa đông đến bất ngờ



Thứ Ba, tháng 11 12, 2013

NỖI NHỚ NGƯỜI DƯNG

NGUYỄN LÊ HẰNG


Em gửi về thành phố nơi anh sống
một bông đào hồng xứ lạnh
có cả chút sương mù trong gió
và nỗi nhớ 
về anh

Em thấy lòng mình như gió mong manh
tựa vào anh
tựa vào nơi gặp gỡ
thấy mình 
xốn xang trước người dưng trên phố 


Biết em nhớ anh rồi người thoáng gặp ơi
Trái tim em nhiều màu, chưa biết tìm nơi trú ngụ
Chỉ biết căn phòng mùa đông không ngủ
Thức cùng em trong đêm vắng lạnh lùng


Em không thể tặng anh trái tim dù băng giá tràn lòng
Cũng không nói lời yêu dù biết lòng muốn nói
Cũng muốn gần anh để biết lòng đang hỏi
Chỉ biết dối lòng khi nhớ đến  người dưng
Hoa sữa mùa đông

NGUYỄN LÊ HẰNG

Bên ô cửa em ngắm những bông hoa sữa nở vào mùa đông hương khẽ bay ra thì thầm
tia nắng giữa trưa nhàn nhạt,
em rum ống kính để nhận ra Hoa sữa mùa đông rất lạ
em mở to đôi mắt ngắm nhìn bầu trời xanh nhạt
và dùng vị giác của mình giữ mùi hương đang lan khẽ vào em


Em nhớ bàn tay anh khi mình đi vào những ngày đêm lạnh
những ngày hoa sữa đủ sức ném xuống mùi hương thơm hắc
và anh nắm chặt tay em trước màn đêm đặc quánh
cho em biết mùa đông Hoa sữa vẫn trở về

Cánh đồng trước nhà là những bông lau trắng
những con chim không sợ lạnh ra trước gió hót bài hát du mục rồi núp vào tán lá
em đi qua phố trưa tay nắm chặt nỗi nhớ
sợ cơn gió trở về mang những giấc mơ vừa đến đi xa


Bên ô cửa là mùa hoa sữa đang lan
anh trở thành nỗi nhớ
Em rum ống kính tìm lại em trong từng ký ức
và nhận ra mùa đông ấm áp ngọt ngào 
THU NÚI

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Mùa thu em về Sa Pa
Lúa vàng trên từng thửa ruộng 

Tiếng chim hót trên đường núi
Mẹ nhanh tay gặt mùa về
Những con Chim Ngói mót hạt
Xuống đồng làm vỡ giấc trưa

Từng ruộng bậc thang óng ả
Hạt mùa trĩu nặng tay em
Bát cơm mùa thu dẻo ngọt
Bùi ngùi mồ hôi mẹ rơi

Mùa thu vàng ánh mặt trời
Vàng ươm những cây ven rừng
Thu về trong sương bảng lảng
Đựng mùa thu vàng trĩu hạt

Đựng về nỗi nhớ của em
Tự cảm

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Em còng lưng, mỏi gối mắt đã mờ rồi
không nhận ra đó là anh
là người em từng nhớ
người em từng tìm mỗi một giấc mơ

Bóng đêm loang lổ
em gối đầu vào cánh tay đã không còn vạm vỡ
Tiếng chim kêu đêm gọi nhau về tổ
giấc mơ mùa thu nào chạy lại tim em

Em bước qua những ranh giới mong manh
nhận lại anh từ ngày đã cũ
từ giấc mơ có anh và nỗi nhớ 
mình đang tay trong tay ríu rít chuyện trò

Anh và em trở về quá khứ
về một thời luôn nhớ thương nhau
nơi anh sưởi ấm em cả mùa đông giá lạnh
nơi em nhận ra mình đã nhớ về anh

Chủ Nhật, tháng 11 10, 2013

VỀ VĂN BÀN 

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Về Văn Bàn quê em đi qua con đường rừng
Qua những con đường nghe chim hót
Lá cọ trên đồi xòe bóng mát 
Thấy lòng mình xao xuyến giữa trời xanh 

Qua mỏ sắt Quý Xa, anh qua thị tứ Võ Lao
Nghe tiếng rừng
Tiếng đất nhọc nhằn trong ánh nắng
Lắng tai nghe tiếng đất trời thao thức
Nghe Văn Bàn đang chuyển động đổi thay

Bình minh lên anh tạm xa em
Tim xao xuyến trước mùa đông lạnh
Hẹn một ngày anh trở lại
Về Văn Bàn quê em..

Thứ Năm, tháng 11 07, 2013

LỜI RU MÙA ĐÔNG

NGUYỄN LÊ HẰNG
Tặng ngày 23/11/1976 - 

Tháng mười một trôi qua không ánh nắng
Sa Pa lạnh
Em chào đời
Trong tiếng sương rơi
Mẹ ru em trong mưa
Trong lời ru mùa đông nhuộm trắng sương mù
Nhuộm ánh lửa hồng bên bếp lửa
Nhuộm ấm mùa đông

Con những hạt sương long lanh
Từ mắt mẹ
Thành những cơn gió ấm
Thành lời ru

Mẹ tặng con sinh nhật mùa đông
Với những bông sương trắng
Với những bông hồng bốn mùa trước gió
Hương ngọt ngào theo lối con đi.

Mùa đông,
Bông đào hồng trước mùa đến bên sân
Nụ hoa mùa xuân
đến sớm
Nụ sương rơi trong veo nỗi nhớ
Về một ngày mẹ đã tặng cho con

Thứ Tư, tháng 11 06, 2013

Phía sau mùa xuân
 BÀI THƠ NÀY ĐÃ ĐĂNG TRÊN TẠP CHÍ VĂN NGHỆ LÀO CAI ( Số 1/2004)


NGUYỄN LÊ HẰNG 


Anh biết không, từ lâu

những hàng cây mùa xuân

những ngôi nhà ven đường thị xã

đã trở thành quen thuộc với em




Trưa nay,
       Khi mùa xuân về phố

Trong nắng và gió

Có những nụ hoa, chúm chím hồng

Có con chim nhỏ trở về góc phố

Có đôi mắt ngước lên trời xanh





Em nhặt mùa xuân từ trong những cánh hoa,

Tự sưởi ấm mình trong mùi hương của cỏ

Nghe mùa xuân tự khúc cho mình

Thứ Ba, tháng 11 05, 2013

EM NHỚ ANH RỒI MÙA ĐÔNG ƠI 

Nguyễn Lê Hằng - LC

Mùa đông mang lá vàng đi xa
Em về trước hiên nhà ngắm sương rơi từ góc phố
Cây đào mùa đông không ra hoa
Còn ai đứng đợi bên thềm vắng

Sa Pa ngược mùa đông không nắng
Em vắng anh rồi đêm ơi.
Em nhớ anh rồi mùa đông ơi 
Em gọi anh trong mây ngàn gió núi

Chiều Sa Pa sương rơi thầm nỗi nhớ
Trời cao xanh gió ngàn ngun ngút gọi
Phan Si Păng tuyết phủ trắng cây rừng
Tiếng ngựa phi con đường mòn dốc mỏi 

Em nhớ anh trong mùa đông hút gió
Hàng Pơ Mu cuối mùa thay lá vội
Em hẹn anh nên trái tim ấm lại
Nhớ anh rồi Sa Pa mùa đông ơi.


Thứ Hai, tháng 11 04, 2013

Tạp văn:
Trong sắc xuân về.
 (Đã in trên Tạp chí Văn nghệ Lào Cai số 1/2/2007)
 Nguyễn Lê Hằng

Mỗi khi được tắm mình trong ánh nắng vàng dịu của mùa thu và ánh nắng hanh hanh đỏng đảnh của cô nàng mùa đông ùa về thành phố, tôi lại nhớ  đến những ngày cuối thu, đầu đông trên thị trấn Sa Pa, nơi tôi có cảm giác được đón một mùa xuân mới đang ùa về, tôi mường tượng ra cảnh xuân về với những búp non xanh mướt và những nụ đào hồng hé nụ xinh xinh. Cảm giác cho tôi trở về thị trấn Sa Pa xinh đẹp ngày cuối đông, trên con đường từ Lào Cai trở về tôi bắt gặp những nụ hoa đào khoe sắc  hai ven đường. Cả thị trấn đẹp như bức tranh sơn mài, như vừa qua một giấc ngủ lơ mơ, sương trắng tràn vào lòng thành phố, tia nắng ngượng ngùng vén mây thả dáng trên những mái nhà rặng cây. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi trở về thăm nhà vào những ngày ấy, tôi dang rộng vòng tay bé nhỏ của mình, muốn hét lên, muốn nuốt cảnh trước mắt vào trong tôi, muốn sự hiện hữu ấy chảy vào trong tôi như muốn hoà vào thiên nhiên tuyệt đẹp ấy. Buổi sáng thị trấn với dáng vẻ cô thiếu nữ dậy thì, khoác lên mình tấm lụa kiêu xa, không cần phải trang điểm bức tranh về Sa Pa mùa xuân đã đẹp và ấn tượng vô cùng. Từ trên tầng hai của gác mái, tôi được thoả sức ngắm nhìn Sa Pa từ ô cửa mùa xuân, bên giò phong lan Hoàng điệp đã tím màu ngăn ngắt, nhành mai trắng đã dịu dàng lắp ló bên ô cửa, từng đàn ong mật rủ nhau tíu tít lên núi lấy mật, phía xa xa, cây cải nở hoa vàng, những cây bắp cải cuộn mình tròn vo trong cái lạnh. Sa Pa không còn có nhiều thương hiệu cây giống nổi tiếng như những năm 80 của thế kỷ trước nhưng Sa Pa vẫn là đất trồng rau được thiên nhiên ưu ái, vẫn còn  các loại rau được nhiều người yêu thích như bắp cải, su hào, rau cải và bán rất được giá trên thị trường, tuy mất đi hạt giống rau trồng nhưng không vì thế mà Sa Pa không còn thương hiệu rau nào khác Sa Pa đã trở thành vùng sản xuất rau sạch như ngọn và quả xu xu, rau củ khởi… thứ rau đã theo tuổi thơ tôi cùng trưởng thành và trở thành đặc sản vùng du lịch. Trong mớ hỗn độn của quá khứ và hiện tại mùa xuân Sa Pa thật đẹp với muôn sắc của các loài hoa trong đó vẻ đẹp như trải nắng của hoa cải và xu hào như  sống mãi với thời gian. Thật ngây ngô cho tuổi ba mươi,  tôi vẫn sống hồn nhiên như đứa trẻ tuổi 12 đi tìm vẻ đẹp của mùa hoa cải, bắt con bướm vàng, bướm trắng… tuổi thơ được lớn lên bởi mùa xuân ngan ngát hương thơm, trong tôi lúc này lòng cất lên nhiều dấu hỏi về mùa xuân, có mùa xuân nào đẹp bằng những giây phút hạnh phúc khát khao, được sống trong thế giới của riêng mình. Tôi như được nhen lên bởi tia nắng vàng như được khoác lên mình chiếc áo mới để ùa về đón mùa xuân Sa Pa, Nắng hanh hanh trong lòng thị trấn, mùa xuân mới lại về.



Lối về 
Nguyễn Lê Hằng 
( Bài đã đăng báo Hà Nội mới 4/7/1998)

Lối về cỏ mắc hoa
Treo giọt sương trong suốt
Tiếng chim kêu lánh lót
Và tiếng nhạc vu vơ

Lối về em ngày xưa
Mái tóc dài vương gió
Tóc gội mùi dầu cỏ
Vướng vào một khoảng không

Lối về em khác xưa
Không còn mang tóc gió
E ấp bên vệ cỏ
Nhặt chiếc lá vàng rơi.

Lối về còn lại đây
Một dòng xưa kỷ niệm
Còn hương chanh bồ kết
Cho một thuở tóc mây

Chủ Nhật, tháng 11 03, 2013

EM ĐANG NHỚ ANH

NGUYỄN LÊ HẰNG LC

Phải mùa đông mang về giá lạnh
Những cô đơn ùa đến
Vì em nhớ anh

Mùa đông
Tiếng gió gọi dài ngoài khung cửa sổ,
Nỗi nhớ đêm
Em không giấu nổi
Nước mắt rơi trên gối nghẹn lời

Nhớ anh
Lòng em sóng dội
Tình yêu sao cứ cứa đau em
Về đêm
Trái tim em mỏi trông
Thầm gọi anh khi lạnh lẽo tràn về

Em nhìn bầu trời đêm
Ước ngôi sao bay qua mang anh về thành phố
Chỉ ước thôi mà muôn ngàn thương nhớ
Thành cánh diều no gió căng bay
CỎ CHỌI ĐỂ RỒI ANH NHỚ EM

NGUYỄN LÊ HẰNG 

Em mơ màng trên đám cỏ chọi mùa đông
Cho anh ngỡ đốm nắng vui cùng gió
Những bông hoa như nụ sương trên cỏ
Làm lòng anh yêu say đắm bất ngờ

Em và đám cỏ chọi mùa đông
Và những cơn gió đuổi đến kiệt cùng
Và nỗi nhớ làm anh choàng thức giấc
Cho anh những đêm biết nói cùng ai

Anh nắm tay em trao đến tận cùng 
Nụ hôn rơi trong mùa đông thành phố
Cái nắm tay sao mà ấm thế
Em nghiêng vào vai anh cho nỗi nhớ hẹn hò

Trò chơi chọi cỏ mình đã thuộc về nhau
Những mắt nắng đuổi theo mình trên phố
Chưa vơi đâu anh tình mình và cơn gió
Lang thang rồi neo buộc vào nhau. 
KHÔNG ĐỀ 
Nguyễn Lê Hằng

Em 
Bối rối
Giữ mùa
Đi 
Qua cửa

Và đây là bài thơ tình cực ngắn của mình đã được nhiều bạn biết đến:

KHÔNG ĐỂ
Vũ Đan Thành

Em đẹp
Cho tôi
Đến 
Ngỡ ngàng
VÌ SAO ANH KHÔNG MUỐN TÌM EM NỮA


NGUYỄN LÊ HẰNG


Anh không muốn tìm em nữa
Vì anh đã yêu em
Em chạy ra trời mùa thu hỏi lá
Vì sao?

Anh đã đốt em bằng câu thơ
Đã sưởi ấm em trong ánh nắng cuối chiều
Em biết vậy mà lòng đành dang dở
Mang câu thơ về ngồi đọc, nhớ anh

Anh không muốn tìm em giữa dòng người quen
Em lạc bước vì chân mòn gối mỏi
Những câu thơ em lạc đường rơi vội
Em chạy ra bầu trời mùa đông hỏi
Vì sao?

Em sẽ tìm anh giữa những vần thơ vội
Giữa nỗi nhớ mùa thu đã chật
Ngăn kéo tình yêu ai đóng lại rồi
Em chạy ra bầu trời và hỏi
Vì sao?





NHỮNG CHIẾC LÁ MÙA THU 
NGUYỄN LÊ HẰNG 

Những chiếc lá mùa thu không ngủ
Trở mình trong vườn gọi em
Những chiếc lá bay trên đường
Quên lối về quên mất cả em

Những chiếc lá cuối mùa thành nốt nhạc 
Rơi bên thềm nắng 
Rơi vào em
Những chiếc lá đuổi nhau 
Những cành cây giằng co níu lại 

Lá đi rồi nhữnh chồi xanh ở lại 
Đợi một ngày đánh thức mùa xuân
ĐÊM NAY EM RỜI XA NỖI NHỚ


NGUYỄN LÊ HẰNG

(Tặng em, chúc em hạnh phúc và đi trong ngày mới với niềm tin phía trước)

Em biết rằng anh đã quên em
Những nỗi nhớ biến thành điều hư ảo
Nơi chúng mình tay trong tay từ Sa Pa lạnh
Nơi em tan ra trong nỗi nhớ tình đầu

Những nơi mùa thu em đã đi qua
Thác nước nghiêng mình tung sóng bạc
Em đã nghĩ anh là niềm hy vọng
Là bờ vai em ngả lúc về chiều


Đêm nay em gói vào chiếc khăn tay
Gửi anh về những mùa yêu dấu cũ
Giọt sương tình yêu trong veo nỗi nhớ
Cũng chẳng buộc lòng nhớ mãi về anh


Em đã một mình trong nỗi nhớ Sa Pa
Đã nặng lòng nghe tiếng kèn da diết
Đã đi qua những mùa hoa mải miết
Lúc nhìn lại mình đã lở dở thanh xuân


Đêm nay em rời xa nỗi nhớ
Bước đến hẹn hò để quên một Sa Pa
Em đã xóa những điều không được nhớ

Về một người cho quá khứ đi xa