Tự cảm
NGUYỄN LÊ HẰNG
Em còng lưng, mỏi gối mắt đã mờ rồi
không nhận ra đó là anh
là người em từng nhớ
người em từng tìm mỗi một giấc mơ
Bóng đêm loang lổ
em gối đầu vào cánh tay đã không còn vạm vỡ
Tiếng chim kêu đêm gọi nhau về tổ
giấc mơ mùa thu nào chạy lại tim em
Em bước qua những ranh giới mong manh
nhận lại anh từ ngày đã cũ
từ giấc mơ có anh và nỗi nhớ
mình đang tay trong tay ríu rít chuyện trò
Anh và em trở về quá khứ
về một thời luôn nhớ thương nhau
nơi anh sưởi ấm em cả mùa đông giá lạnh
nơi em nhận ra mình đã nhớ về anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét