Tản mạn:
THỨC
LẠI CHÍNH MÌNH
NGUYỄN
LÊ HẰNG
Hôm nay là một
ngày cuối tháng ba mưa, mưa trên cả thành phố. Ta đang đi trong cơn mưa cuối
xuân thấy lòng mình thật lạ, phố tinh khôi như không hề vương chút bụi, những
cây bàng ven phố xanh hơn, những cành non ấm áp vươn mình xòe màu xanh ra che
cho từng con đường thành phố.
Ít khi mình được
chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, vẻ đẹp của phố làm mình dịu lại những nỗi buồn chợt
đến, phố và mưa tự nhiên mang đi những nỗi nhớ của mình trong gió.
Mình đã về
thành phố này sống được mười lăm năm, với một con đường đầy kỷ niệm và có mùi
của nắng gió của những phút chợt thấy đôi mắt của mình cay cay, những lúc thấy
lòng mình se lạnh.
Từ cơn mưa ngắm
những cây xanh ven phố, cái màu lá non búng ngây thơ xòe lên trên mặt của nước
mưa, trên bề mặt của mùa hạ như muốn nói những khát khao đang trở lại.
Nhìn ra bầu
trời trầm lắng, chỉ có mưa rơi bỗng đâu có tiếng ve thức lại, dưới mảng xanh
của hè phố tự nghe tim mình vỡ một ngày cuối tháng ba.
Tháng ba thành
phố Lào Cai đã rực rỡ trong một dáng mới, trong vẻ đẹp của muôn những búp non
xanh. Ta nghe lòng mình thảnh thơi nhìn lá, nhìn những giọt mưa rơi xuống chống
hạn cho mùa màng. Tim ta có một chút yếu mềm đồng cảm với phố và nghe chân mình
đi trong một mùa hoa mới.
Phố của những ngày
mới với bầu trời hương dâu da thơm mát, Hoa Bằng lăng tím dằng neo trên góc phố
và một màu hoa phượng đỏ rực rỡ bồi hồi.
Ta đã đi qua mùa
xuân với những sắc hoa rực rỡ và giờ đây tim đang neo vào mùa hè náo nức tiếng
chim và mùa quả mới.
Bên trong ngôi
vườn mùa hạ những cây mùa hạ đang lớn tán lá như e ấp nỗi niềm trong từng nụ
hoa nhỏ để trước thiên nhiên bày ra những khát khao, những nỗi niềm.
Ta thức lại chính mình trong cơn mưa tháng ba,
cơn mưa cho thấy thành phố đã bước từ mùa xuân sang mùa hạ, phía trước khát
khao cho ngày mới đang bừng lên bằng tia nắng đang hửng sáng trên bầu trời./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét