Chuyên viên đại ngu đần
Mỗi khi cuối năm tới tôi lại tuyệt vọng hơn một chút, mỗi lần như vậy trên trán lại hằn thêm những vết nhăn trên trán và người ta bảo đi qua 36 mùa xuân của cuộc đời rồi tôi vẫn còn đỏng đảnh như trẻ con vậy.
Tôi ngồi trầm tư trước những trang viết, trước mỗi số phận con người, ngoài trời mưa xuân đang rơi, những cơn mưa báo hiệu những điểm lành thúc giục tôi hãy sống bằng niềm tin sót lại, tôi lại sống bằng niềm tin sót lại, niềm tin được nhen lên trong cái lạnh mùa đông, được ủ ấm bằng cái lạnh 1 độ tê buốt từng thớ thịt, cái lạnh của năm mới, trên bầu trời xam xám. Con chó Vai ô của tôi lũn cũn chạy theo chủ, nó mặc bộ trang phục trắng muốt như tuyết, những đóm đen vô hình trên người nó như trêu người thách thức tôi, tôi cù vào nách nó nó lăn ra nền nhà đuôi ngoáy tít thò lò cái lưỡi thè ra nịnh chủ, tôi còn được nó nịnh nghĩa là vẫn nên có niềm tin, niềm tin ở một con chó mãnh liệt hơn, mắt nó ngời sáng đợi tôi thưởng phần thưởng giản đơn thôi một miếng thịt, nó cắp đi và vui vẻ ra mặt. Con tôi ngôi đợi phần thưởng của cuộc đời, không có, lặng im một năm làm việc quần quần không khen thưởng, tôi tự thắc mắc với lòng một năm tôi làm việc vì cơ quan, làm hết sức mình, hào hứng làm cả vào ngày nghỉ, nhưng việc khen thưởng được cất kỹ, người ta bảo khen thưởng phải chọn lọc, ai tiêu biểu thì được khen, lạo không có tóc như tôi cứ ngôi đợi đến già một ngày nào đó sẽ được khen thưởng. Anh tổ chức đi qua nhìn tôi cười cười, nói nói, làm việc đi cứ cẫm đầu cẫn cũi như Cô Mỵ để sang năm anh để mắt choanh dành cho cô cái danh hiệu Chiến sỹ thi đua cơ sở, tôi hãi quá hãi quá, nếu cứ phải làm việc tốc độ của năm con Trâu cày sâu, cuốc bẫm nhưng rồi chả ra cái chó gì như thế này thì sợ quá, phấn khởi quá. Năm rồng , thì rồng bay phượng múa, cứ lẻo mép khéo lại hay.
Tôi ước mình chỉ có một nhúm công việc, họ bảo anh công chức nhàn rỗi suốt ngày pha chè, buôn dưa lê, tán dóc, còn tôi ước mình sẽ là ai được ngồi tán chuyện buôi dưa lê, được làm một chuyên viên đại ngu đần để đỡ bị giao việc. Việc họ giao tôi bảo năng lực của tôi là yếu kém không làm được nhưng vẫn phải cho tham mưu giao việc, chúng tôi và đại diện tôi là chuyên viên ngu đần còn sót lại, một đứa ngu đần đại diện cho phái chuyên viên thấp cổ bé họng được làm việc đầu tắt mặt tối cả năm, tham mưu hết việc này đến việc khác, có cuộc thi nào đó được phát động, lãnh đạo lại động viên tham gia đi cho có phong trào, nhưng đi thi về có giải cũng chỉ là kẻ bé họng bóp cổ cái chẳng nói được lên câu, nên phong trào cứ tham gia, việc làm cứ làm... lúc khen thưởng thì anh A, chị B mới là xuất sắc... Có khách đến chơi nhà nói chuyện ra chuyện vào lãnh đạo bảo: anh em khá giỏi đi hết rồi... tôi cắm mặt xuống đúng là các chuyên viên đại ngu đần như tôi bây giờ đi xin việc nơi khác thật khó khăn, có bỏ việc ra ngoài mà làm thì may ra mới cởi bỏ được mác chuyên viên đại ngu đần, chuyên viên ít việc mà chẳng có thời gian buôn dưa cà lang thang lướt oét. Đời lắm chuyện ngang trái, mong ước ít việc để làm việc riêng thì càng không có, tổng kết cuối năm mọi người hỉ hả bước lên bục vinh quang nhận danh hiệu khen thưởng còn những đại ngu đần như tôi lại cặm cụi tiếp diễn công việc chỉ có người đần mới được giao.
Được thực hiện công việc khi đi làm là hãnh diện đấy, lãnh đạo bảo thế, còn hơn những kẻ ngôi lê muốn được giao việc mà tôi có giao đâu, tôi buồn quá muốn phát khóc lên vì tôi mong ước đừng giao việc cho tôi thì càng tốt, với mức việc hiện nay tôi đang phải ngoi ngóp thở, thở bằng cả thời gian nhàn rỗi của chính mình, mức lương bằng kẻ nhàn rỗi, ít việc, có thời gian rảnh để chơi thì thà tôi ước được thế thì hơn. Năm mới đến tôi cho mình điều ước: Ước không có việc mới được giao, ước việc của mình chia cho người khác, ước ngồi chơi để có thời gian mà rảnh rỗi bán hàng lê la nâng cao thu nhập bằng tài lẻ, chỉ ước thế thôi nhưng có lẽ biết trước đáp án là không thể có.
Nguyễn Lê Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét