Thứ Hai, tháng 1 09, 2012

Truyện

Chiếc áo rách cuộc đời.

Tôi cố sức mặc chiếc áo đã buột mất chỉ, chiếc áo theo đà rách bươm. Tôi là một gã điên, lành lặn và rách rưới là giống nhau hết, lên mặc vào người cốt có vải là được, tôi nhắm mắt lại kệ lũ trẻ con đằng sau hò hét tôi vẫn vui vẻ đi.
- Ê, lão điên. Một thằng điên.
- Lão điên, một lão điên như tôi có thứ hạng hắn hoi, điên mà tỉnh mới lạ, tôi có con cháu đàng hoàng, nhưng tôi không có nơi tá túc, chúng giằng co nuôi dưỡng tôi và cho tôi ra đường, tôi cắp chút quần áo ít ỏi mà đứa con cả quẳng ra: Bố sang chú út ít bữa con tổ chức tiệc xong thì sẽ đón bố về;
- Thằng út mở cửa, khi hắn bấm chuông, thấy lão, nó rít lên qua hai kẻ răng, đã đến ngày đâu mà bố lại tới đây, để tết xong thì bố hãy về nhà con. Nó ném cho lão mớ tiền lẻ lấy tiền đi đường rồi đóng sầm cửa lại, lão giật mình đến cái thụp, lão ngồi bệt trước thềm cửa ngôi nhà lững lững như ôm lẫy cái thân thể bé bỏng tiều tụy của lão, từ hai khóe mắt của lão ứa ra những giọt nước mắt cuộc đời, lão lê bước và lão hiểu lão sẽ bắt đầu cuộc đời của gã ăn mày từ ngày hôm nay, lão biết lão chẳng còn đường về khi nghe mấy đứa con nịnh nọt bán hết đất ở quê ra thành ở với chúng và bây giờ lão chỉ biết nuốt nổi tủi cực vào trong bụng, tiếng cô bé con lanh lảnh cất lên, ê chúng mày ơi lão điên, lão như khựng lại bởi giọng đó chính là của cháu gái lão, đứa cháu mà lão ôm ấp trong lòng, lão định quay lại nhưng lão khựng lại bởi ánh mắt của nó vừa sợ sệt, vừa xa lạ, nó nhìn lão và lại gần giúi vào tay lão mấy nghìn tiền lẻ rồi chạy vụt theo chúng bạn, lão quay mặt đi, lão khóc, lão còn nghe thấy đứa bé nói:
- Khổ thật, tết đến nơi rồi mà lão không có chỗ về, ông ấy chỉ bằng tuổi ông tớ thôi.
- Lão bỏ chạy thật nhanh, chiếc khi chạy lão còn gọi tên đứa cháu gái...
- Lão dừng lại chiếc ngôi nhà cổng xanh có giàn hoa giấy đỏ, lão cứ ngó vô mà cánh cửa đóng im  ỉm, đến giờ này con gái lão vẫn đi làm ruộng chưa về, lão ngồi bệt xuống đợi.
- Tiếng chiếc xe đạp lách cách, tiếng đứa cháu và mẹ ríu rít, đứa bé kể chuyện cho mẹ nghe về gặp ông điên trên phố, ông điên mà như không điên, ông điên biết tên con.
- Thế con gặp ông điên ở đâu, trên phố mẹ ạ...
- Trên phố, ừ bây giờ nhiều người điên lắm con ạ.
- Bác gọi điện bảo mẹ ông về nhà mình ở, mẹ vui quá, tết này nhà mình có thêm ông con ạ.
- Nhưng sao ông chưa về?
- Mẹ thấy rất lạ, các bác bảo ông đi được một tuần rồi, mẹ phải đi tìm ông thôi. Đón ông về đây ở bố và mẹ bàn với nhau rồi
- Nhà mình nghèo thế này chắc gì ông đã ở, ông lại đi đâu đó chơi thôi mẹ ạ.
- Lão điên ngồi khóc, lão khóc vì biết vẫn còn có chỗ dung thân, cái chỗ mà lão cho rằng con gái là đô vô tích sự, đẻ ra thừa cơm ấy nó lại biết nghĩ cho lão một chốn để nương thân lúc già. Cái chỗ cho lão một tuổi già không cô độc. 
- Lão thất thểu bước từng bước khó nhọc gọi tên con gái lão.
- Cánh cổng mở toang.
Ngôi nhà nhỏ, đơn xơ đầm ấm tiếng nói cười ríu rít,
lão bước ra đường bách bộ, ít ai biết rằng đã có lúc lão là một gã điên trong cuộc đời này.
Nguyễn Lê Hằng





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét