Chuyện với Gốc Đào xưa
Gốc Đào xưa đã
hơn ba mươi tuổi, gốc đào này bằng tuổi tôi, nó năm im tư lự như dáng vẻ của
tôi mỗi khi về quê thăm bố.
Mùa đông lạnh,Tôi
và nó co ro, nó mặc áo bằng lớp vỏ thô xù xì còn tôi bộ quần áo to xù xụ ôm kín
vóc dáng bé xíu.
Cây đào là
người bạn tuổi thơ của tôi, nó vẫn hiện hữu cái dáng vóc ấy Tôi và nó trầm lắng nhìn nhau, nó đã biết bao
mùa ra hoa đơm trái, bao nhiêu lần rụng hoa xuống sân nhà, bao nhiêu lần tôi
ngồi dưới gốc cây đào để nghe cành lá hát, nghe khúc nhạc du dương của tán lá
xanh, nghe tiếng ong vo ve trên những bông hoa vừa hé và rồi có những hôm ngắm
những quả chín thơm trên cành..., tất cả những điều hiện lên rất nhanh ấy chỉ
như vừa mới thấp thoáng đây thôi.
Cây đào xù xì,
người bạn của tôi đã có lớp da mốc thếch của thời gian nhìn tôi như níu kéo, nó
nghiêng vài cành nhỏ không có lá ra chào tôi. Người bạn bé thơ nhìn tôi như
trách móc, trách một người đi xa trở về, nó hờn dỗi vươn những cánh tay dài
khẳng khiu lên đón gió ở bầu trời, nó nói với tôi nó vẫn khỏe mạnh, còn tôi thì
chợt như òa khóc bởi sự vẹn nguyên của tuổi trẻ, cây đào vẫn dáng vóc xưa, nó
cao lớn hơn tôi rất nhiều, nó có bộ rễ to sần sùi, những cành cây đầy sẹo.
Thời gian đã
trôi qua, hơn 30 năm một dáng vóc của tuổi thơ còn gọn gàng đầy đủ hiện hữu
những kỷ niệm vui buồn. Tôi cũng như nó đã đi qua bao vòng xoay cuộc sống, với
những ngày mưa ngày nắng. Bạn bè tôi đã khác xưa, tôi cũng đã khác xưa, mái tóc
có người cũng điểm màu năm tháng, chỉ duy có nụ cười, cái chất hồn nhiên của
tuổi học trò khi gặp lại vẫn còn nguyên vẹn. Trong đêm mùa đông Sa Pa lạnh tôi
trở về bên gốc cây đào trò chuyện, tôi thủ thỉ kể cho nó nghe những năm tháng
xa nhà, những truân chuyên cuộc sống mà mình đã đi qua, tôi nghe trên cành lá
những giọt sương mai lặng lẽ rơi trên mái tóc hình như nghe tôi kể cây đào già
đã tủi hờn theo tôi, nó hờn dỗi đung đưa những bàn tay khẳng khiu để một vài
cơn gió lạnh làm trở về.
Tôi vỗ nhẹ lên
thân cây với lớp rêu phong, trong tiết lạnh của cuối đông trên cây đào có vài
nụ hoa đang chầm chậm xuất hiện, có một vài nụ như muốn nói chuyện với tôi nở
ra những cánh hoa hồng hồng, cành lá đã có vài chồi non xanh biếc. Cây đào đang
nói với tôi, mùa đông sắp đi qua và mùa xuân sắp đến chúng ta lại cùng đón một
năm mới nữa, tôi mừng mừng tủi tủi, khóe mắt cứ cay cay và nói thầm với cây
đào: một mùa xuân lại đến rồi.
Nguyễn Lê Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét