Thứ Năm, tháng 1 09, 2014

Tản mạn:
TỪ NHỮNG CHIẾC LÁ

NGUYỄN LÊ HẰNG

Nơi em nhặt ánh nắng từ ven sông, là em nhặt nỗi nhớ của những chiếc lá,  nỗi nhớ của những cành cây khi xa chiếc áo của mình.
Em nhặt nỗi nhớ của bãi cát ven sông, soi mình xuống dòng sông bên trong, bên đục, ngắm đôi bờ bên lở, bên bồi đắp phù xa, ngắm thành phố trong ngày mới tinh khôi và đâu đây tiếng nàng mùa xuân đi nhón gót trên những mầm cây ven phố.
Ngày đầu năm, gió cong mình lên bứt nốt vài chiếc lá vàng, bứt nốt vài nốt nhạc của mùa đông. Những hàng cây ven phố khoe lá và tỉa gọt đi vết thời gian, vết mùa màng trên thân cây còn lại. Ven phố những chiếc lá bàng nằm vun dưới gốc, dưới lối đi, như những nốt nhạc đỏ rực đong đầy màu nắng gió.
Tôi dừng lại dưới tán bàng đỏ, tán cây còn như nguyên vẹn dấu tích mùa đông, đứng nơi này tôi nghe cây kể chuyện. Không biết mình nặng nợ điều gì mà một trái bàng khô rơi xuống tay tôi, một chiếc lá rớt nhẹ trên vai, tôi giữ lấy cái màu sắc đỏ giữa tiết mùa xuân ấm áp, tiếng lá thì thầm theo gió ở ven phố, tôi cười với chiếc lá bàng nắm lấy em như nắm tay một người bạn. Cây bàng trầm tư trước gió bứng những chiếc lá đỏ thả xuống lòng đường, theo gió hết đợt lá này đến đợt lá khác và chỉ trong phút chốc tôi đã đứng dưới một tán cây không lá, không tiếng xào xạc, chỉ còn những cành cây khẳng khiu khoe dáng, vươn cành.
Tôi đã gặp rất những chiếc lá bàng đỏ khi đi dọc phố, với tôi lá bàng như người bạn vậy, tôi viết lên chiếc lá và tung theo gió hay ép vào một cuốn sổ nhỏ.
Khi nhớ đến chiếc lá bàng tôi như nhớ về một người bạn, những chiếc lá trước bốn mùa trú ẩn nhiều điều bí ẩn từ thiên nhiên.
Khi xuân về những búp non vươn lên như ngón tay búp măng của em bé nõn nà phơi dưới màu nắng mới, đợi vào tháng ba cả cây bàng xanh mướt đội nắng xòe bóng mát và đến mùa thu những tán cây bàng lá càng nhìn càng rắn rỏi, thế rồi đợi đến một ngày của mùa đông cả cây bàng chuyển màu đỏ rực khoe sắc bên các góc phố, con đường.
Tôi nghe thấy tiếng gió gọi mùa xuân, nắng đến từ trên sườn núi lấp lóa, nắng nghiêng vào những nụ hoa bé xíu, gọi vài chiếc lá xanh, những chiếc lá đỏ cuối cùng đi ngang phố xếp dưới lòng đường và trên những cành cây đang nhận những điều kỳ diệu sinh sôi từ mùa xuân, từ những chiếc lá.
Chiều nay những chiếc lá mang tôi trở lại mùa xuân, mang tôi ngược vào dòng ký ức, tôi viết vào nỗi nhớ những chiếc lá thời  gian, chiếc lá đong đầy sự vất vả của bốn mùa dầm sương dãi nắng.



1 nhận xét:

  1. Tôi chạy theo chiếc lá
    Chiều nghiêng ngả con đường
    Không có ai dừng lại
    Tĩnh lặng nhìn lá rơi

    Trả lờiXóa