Thứ Tư, tháng 10 23, 2013

Hoàng Anh Tuấn săn bắt trọn cơn mưa
16.10.2013-10:30


CAO BẰNG

Lên cao thế, thành phố ơi bằng thế!
Vòng tay sông ôm trọn những phố phường
Bao gương mặt thân quen từ lâu lắm
Đón tôi bừng nụ hàm tiếu vườn hương

Nét áo chàm, cổ ngấn đeo vòng bạc
Đàn tính reo, em ru điệu then nồng
Gọi heo may chợt ùa ngang vách đất
Vẩn vơ lòng, tôi bỗng hóa mây bông

Rau dạ hiến, xôi trám đen quyến rũ
Bùi trong mơ, thơm mãi tận bây giờ
Gắp một miếng chất thị dân tan biến
Bàn chân mình mọc muôn nhánh non tơ

Ngược suối Lê con tìm về Pắc Bó
Tưởng Bác bên bàn đá dáng thâm trầm
Miệng khẽ đọc bài thơ xưa tức cảnh
Gió núi hòa hay hơn mọi thanh âm

Đèo Mã Phục múa đôi bờ lúa chín
Sông Quây Sơn xanh áo lính biên phòng
Đỉnh Phia Oắc đứng trầm tư kể chuyện
Đàn trâu hiền gặm cỏ mõ thong dong

Thác Bản Giốc - dải ngân hà tuột xuống
Người mơ màng đi lạc giữa chiêm bao
Anh bộ đội chỉ đường biên, mốc giới
Tôi lặng nhìn nắng quái dạ nôn nao

Tạm biệt nhé, bằng ơi cao xuống thấp
Quà mang theo hạt dẻ chín ngọt lừng
Qua cửa kính tôi ngoái đầu vẫy mãi
Mắt Cao Bằng nhòa sương khói rưng rưng...


BẢN HON

Tôi ngược nắng, ngược sông Năng huyền thoại
Lên bản Hon trên núi, giữa cánh đồng
Nhà sàn ngói rợp khu vườn thơ dại
Cối đá nằm tựa chân cột ngóng trông

Tôi đã gặp Luông* ra sông bắt cá
Gọi vịt về chuồng trong nắng tà buông
Kìa, chú nghé nằm nhai chiều nhấn nhá
Dưới bến quê lũ trẻ bản tắm truồng

Tôi đã gặp Thuấn** thắng cương cưỡi ngựa
Vào rừng săn bắt trọn cả cơn mưa
Anh thả mưa, một mình ôm câu hát
Em nơi nào, ơi bóng núi ngày xưa?

Tôi đã gặp người cha già tóc bạc
Vịn cầu thang đón rước khách chơi nhà
Rũ bụi đường, rửa tay bên máng nước
Để cúi đầu trước phong tục sinh ra

Tôi đã gặp bà chị dâu hiền thảo
Giữ bếp hồng cho Luông, Thuấn đi chơi
Ngày giỗ, Tết lại quây quần sum họp
Nghe khói cay xoa dịu những nỗi đời

Kìa, hạt thóc mang hình mồ hôi mặn
Và thân ngô mang dáng mẹ lần hồi
Cây trám mốc đứng lặng thầm con dốc
Đếm tuổi mình qua ngan ngát mùa xôi

Nâng chén rượu, nào ta cùng Bắc Kạn
Say men đâu, chỉ say nghĩa, say tình
Đêm Ba Bể sương ngủ vùi thổ cẩm
Rồi thức ùa theo chim giục bình minh

Lưu luyến quá, mắt chàm em gái nhỏ
Giã cốm đôi xanh nõn mỗi nhịp chày
Tôi muốn gói chiều thu mang xuống phố
Mà cõi lòng cứ mở gió heo may...

____________
*; **: Hai anh em nhà thơ Dương Khâu Luông và Dương Thuấn.


NHỚ MÙA VU LAN XƯA

Mùa Vu lan níu váy mẹ lên chùa
Vận áo nâu, mẹ chít khăn mỏ quạ
Đội mâm oản, vàng hương và ngũ quả
Môi quết trầu cười nhưng nhức hạt na

Chùa làng xưa trầm mặc dưới bóng đa
Đồng vụ chiêm đơm hương vào cánh gió
Sư thầy cài ngực tôi bông hồng đỏ
"Hạnh phúc nhiều khi còn mẹ, nghe con!"

Sân gạch rêu tôi đuổi bướm lon ton
Vấp tiếng mõ, câu kinh nâng tôi dậy
Ánh mắt mẹ thật hiền từ biết mấy
Tôi nín rồi tay quệt giọt chuông rơi

Bếp đun rơm mẹ cầm chiếc que cời
Thổi xôi nếp, nấu cháo hoa cúng bái
Bày trước hiên mẹ lầm rầm khấn vái:
"Ơi, cô hồn về thụ hưởng lễ đi..."

Lũ trẻ con ngoài ngõ rủ thầm thì:
"Ra đền Mẫu xem hầu đồng, mày ạ!"
Giá cô Bé điệu chầu văn nghiêng ngả
Phát lộc kìa, tôi vớ được hai xu!

Đêm mười rằm, trăng chín mõm trời thu
Bà nội kể: "Cửa cõi âm tháo khoán..."
Ai húp cháo bên bờ tre xoàn xoạt
Tôi rụt đầu trùm chăn kín giấc mơ

Vịn tháng Bảy lội ngược miền tuổi thơ
Đường mù mịt khói tàn tro đốt mã
Bà với mẹ giờ ở đâu, xa quá!
Tôi sụt sùi khóc lặng hóa mùa ngâu...

Mùa Vu lan năm Quý Tỵ 2013
Nhà thơ Hoàng Anh Tun



TRUNG THU

Ngoài vườn ổi lũ chào mào mổ nắng
Ông nội ngồi thềm gió vót nan tre
Tôi cắt dây, phết hồ lên giấy bản
Đèn ông sao kịp sáng với bạn bè

Đội thúng bưởi mẹ bán rằm tháng Tám
Dành dụm mua một cặp bánh cỡ vừa
Tôi khôn lớn ăn hàng trăm thứ bánh
Chẳng bánh nào ngon như bánh ngày xưa!

Trống sư tử ngoài đình làng giục giã
Trẻ rước đèn toe toét nối đuôi nhau
Chạy nhanh thế, quần trúc bâu sột soạt
Dưới trăng thu gội mượt những mái đầu

Chị vấn tóc thả đuôi gà tha thướt
Sang thôn Đoài xem hội hát trống quân
Mẹ khấn vái nên giả vờ chả biết
Chị đạp trăng hò hẹn với tình nhân

Trải chiếu hoa xuống sân nhà phá cỗ
Trăng xuống theo vít cả ngọn tre ngà
Tiến sĩ giấy phía góc bàn lặng lẽ
Nhớ đỏ thời khoa cử đã lùi xa

Bà mắc võng hai cột hiên đón gió
Ngắm trăng trôi, phe phẩy quạt ngâm Kiều
Tôi nũng nịu: "Bà ơi, ngâm đoạn cuối
Để cô Kiều về cập bến thương yêu"

Tôi chưa gặp cô Kiều về cập bến
Đã ngủ say trên võng tự bao giờ
Khi sực tỉnh tôi mong thành bé dại
Đợi Trung thu khắc khoải cả trong mơ

Trung thu nay tôi xuôi miền quê nội
Bước đường đê giẫm phải ngói lợp đình
Trên gác bếp sót vài xâu hạt bưởi
Tôi rưng rưng đốt gọi tuổi thơ mình...


BÀ CÔ THỊ NỞ

Sao mày đĩ thế Nở ơi!
Ngoài ba mươi tuổi còn đòi kết duyên
Soi gương mắt phượng thì nghiêng
Miệng hoa thì lệch, vú chiêng thì nhàu

Chí Phèo thò khúc dồi trâu
Mày thành con nhặng đâm đầu phải hơi
Đàn ông chết sạch cả rồi!
Mà mơ cái hạng suốt đời cầm chai

Điên lên, cô chửi một bài
Xem kìa nó tớn vì hai hạt vừng
Mình như cây quế ngát lừng
Nhịn hương để lũ chim rừng khỏi kêu

Van con, con ở lại lều
Sớm đi gánh nước đợi chiều mò cua
Chớ nghe cuống quýt chuông chùa
Lấy chồng rõ sớm là bùa mất thiêng

Cô đây mắt phượng cũng nghiêng
Miệng hoa cũng lệch, vú chiêng cũng nhàu
Làng nghèo ngồi hát ru nhau
Thương trầu trầu héo, tiếc cau cau già

Đành thôi phận hẩm đàn bà
Khép tàu lá chuối đêm tà vườn sương
Thèm gì chùm khế bói ương
Tránh xa lò gạch ven đường, nghe con!

HOÀNG ANH TUẤN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét