Từ chiếc áo thời gian
Nguyễn Lê Hằng
Chạm vào thời gian em thấy mình trẻ lại
Khi dọc đường nhận được tháng năm xưa
Bên ký ức tự mình tìm lại
Có ai kia gỡ nắng vỡ bên thềm
Mùi hương cốm xốn xang rơi đầu ngõ
Cũng thấy em gảy gót đuổi theo mùa
Chị gùi hàng mang mùa xuân xuống phố
Cuối con đường hoa nở đỏ cành cây
Em tối ngày chỉ lo đèn sách
Chị thêu mùa đựng nắng sưởi tim em
Chẳng biết phố còn nhớ dáng lưng ong
Cho say đắm những chàng trai xuống phố
Bên thềm thời gian chị ngồi đan áo
Có bóng mùa xuân đi lướt qua thềm
Em khôn lớn biết mình ngây dại
Chị theo mùa khâu ký ức cho em.
Từ chiếc áo thời gian đựng về nỗi nhớ
Em theo mùa rao bán tuổi thanh xuân
Nhọc nhằn chị gánh những mùa ký ức
Khi tóc đổi màu trong gió cay cay...
(Tặng chị ngày mai tuổi 40)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét