Không đề
Nguyễn Lê Hằng
Em gõ bàn tay vào phím
Nghe tiếng mưa rơi ngoài kia
Nghe tiếng gió gọi ngoài kia
Em đặt tay lên những phím chữ viết lên nỗi buồn của mùa đông
Nỗi buồn của đàn kiến khi gặp cơn lũ cuốn
Chỉ là tiếng mưa rơi trên phố
không phải tiếng dương cầm
không phải là tiếng anh trở về trên phố
Mưa cuộn hạt bụi từ cành cây ném xuống mặt đường chan chứa
Em ra phố với cơn mưa
Tiếng con chim trú mưa trên cành khe khẽ
Vẫn đủ để thấy sự bình yên ấm áp của mùa đông
Khi em gõ tay trên bàn phím
Thấy mùa đông cô đơn
Thấy các sắc hoa đợi mùa về khoe sắc
Và em thôi con đường đã hẹn
Trở về góc phố đón cơn mưa sáng nay nhẹ nhàng
Cơn mưa quẳng em vào ký ức tuổi thơ
Những ngày theo mẹ ra phố huyện
Những ngày chỉ có một manh áo cộc
Phong phanh giữ ấm mùa đông.
Những ngày trên lối mòn của đường rừng mưa trơn
Em bấm chân đi mà quên đường lội
Mẹ đi trước đựng bầu trời ấm nắng
Đựng tuổi thơ yên ấm mỗi mùa sang
Gia tài của mẹ chỉ có những đứa con
Căn nhà nghèo trống huơ trống hoác
Một con chó cho con làm bạn
Một con mèo tam thể mắt rất là xanh
Ký ức đi xa con ngoài đầu nhặt lại
Dáng mẹ bên thềm tóc đã đổi hoa râm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét