Tản văn: GỬI HOA DÂU DA
NGUYỄN LÊ HẰNG
Chẳng hiểu vì sao chúng ta lại có những đam mê, tôi
cũng có đam mê. Tối nay là một buổi tối trong kho tàng thời gian của mình, tôi
cho phép tự tản bộ vào ký ức.
Trong số chúng ta nhiều khi muốn nán lại bên góc phố
để lắng lại những cảm nhận cuộc sống và yêu những điều giản dị chắc còn rất ít.
Tôi có thể đứng hàng giờ ngắm những chiếc lá rơi để nghe ngôn ngữ của cây nói
chuyện một cách say mê, ngắm những bông hoa trên cây dù nhiều khi không biết đó
loại hoa gì, lãng đãng ra phố với những đam mê ký quặc.
Tôi hay đi tản bộ dọc mùa hoa mùa hạ, đi theo những
gánh hoa Loa Kèn nở trắng cả tháng tư.
Tôi thích nhất là ngồi ngắm vẻ tinh khôi của phố khi cơn mưa rào vừa
chợt qua, khi những bụi thời gian gột rửa đi vệt bụi của phố phường, là lúc tôi
nhẹ nhàng đứng dưới gốc cây Dâu da ngắm những chùm hoa trắng đung đưa trong
gió, cái mùi hương hoa thơm man mát thoang thoảng như gợn một ngày rất xa trong
ký ức.
Tôi vẫn nói một lời yêu nho nhỏ vào góc phố, nhờ tán
lá xanh kia mang đến cho một người, tôi bước dọc phố sau mưa những cánh hoa rơi
trền nền đất ẩm, những chiếc lá già nép vệ đường như muôn câu hỏi vàng óng ả
của lá ném lên trời.Tôi vẫn muốn hỏi trái tim về nốt lắng của cuộc đời khi mình
đôi chân của tôi chạy qua nhiều miền ký ức. Lần đầu tiên tôi biết đến loài cây
này là khi còn rất trẻ lúc đó chỉ ao ước hái được một chùm hoa. Trong mùa hè mọi
người thường để ý đến Hoa Bằng Lăng, Hoa Phượng còn tôi lại để ý đến chùm Hoa
Dâu da trắng, màu hoa cứ tháng tư lại nhen khắp phố phường.
Tôi thích ra phố vào đêm, được hít mùi hương hoa dịu
nhẹ và một bầu không khí mới ấm áp ngọt ngào có lời của phố. Đêm tháng tư trong
lành tôi đếm những vì sao sáng trên bầu trời, với ước mơ tinh khôi và giản dị,
tôi đứng dưới gốc cây ngước lên nhìn màn đêm và xòe tay hứng những bông hoa trở
mình rơi theo gió. Tôi lại nhớ đến nụ hôn trên má vụng dại của anh, mối tình
đầu thoang thoảng, mối tình mang tôi đi xa mùa hoa ký ức, trái tim đã lỗi nhịp
vụng dại của tôi vẫn đập liên hồi vì nỗi nhớ trùm vào tháng tư.
Đó là một điều thật điên rồ khi mùa hoa Dâu da nở em lại
nhớ anh, thành phố của em đã vắng anh từ lâu lắm, hoa dâu da vẫn thương thầm
người khách lạ mà anh cũng không về phố nữa, không dám nói gì, dù biết anh đoán
được. Em đã cồn cào nỗi nhớ đã mất ngủ hàng đêm, đã tự đi một mình dọc phố để
tan đi nỗi nhớ đã có âm ỉ bùng lên như ngọn lửa.
Tự tôi đã dành lấy những điều đơn giản từ cuộc sống khi
đi qua những mùa hoa dâu da, qua những khát khao và một tình yêu thoang thoảng
đã gặp và đối diện. Đơn giản thôi vì cuộc sống luôn tặng cho những bài học như
vậy để rồi đó trở thành một trải nghiệm, trải nghiệm luôn phải trả giá bằng
những khát khao ước mơ và trả giá bằng một kinh nghiệm mà ta buộc mình phải
vượt qua.
Mùa hoa dâu da đang bung trắng phố ai còn khao khát,
ai còn đam mê, ai muốn được chinh phục những cành dâu da trắng hãy về với phố,
hãy tản bộ và ngắm nhìn, hãy tự gói gém những ước mơ.
Chỉ một mình trong mùa hoa tháng tư nhưng tôi cần gói
gém ký ức để gửi những bản tình ca mùa hạ vào lời của gió đến bên một người tôi
yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét